Bài 7. Sự phát triển lịch sử và nền văn hóa đa dạng của Ấn Độ

1. Sự phát triển của lịch sử và văn hóa truyền thống trên toàn lãnh thổ.

- Đầu thế kỷ VII, Ấn Độ rơi vào tình trạng chia rẽ, phân tán do chính quyền trung ương phân tán, lãnh thổ rộng lớn, ngăn cách nhau, mỗi nơi lại có điều kiện và sắc thái riêng nên phân chia thành sáu nước, trong đó có hai nước phát triển nhất là Pa-la (Đông Bắc) và Pa-la-va (miền Nam).

- Mỗi nước phát triển sâu rộng nền văn hóa của mình trên cơ sở văn hóa truyền thống Ấn Độ, chữ viết, văn học nghệ thuật Hinđu và thời Gúp-ta.

- Nước Pa-la-va ở miền Nam buôn bán đường biển với các nước Đông Nam Á và Tây Á phát đạt nên phổ biến văn hóa Ấn Độ đến các nước Đông Nam Á.

2. Vương triều Hồi giáo Đê-li.

- Năm 1055, thủ lĩnh người Thổ đánh chiếm Bát-đa, lập vương quốc Hồi giáo ở vùng Lưỡng Hà. Đạo Hồi được truyền bá đến I-ran và Trung Á, lập lên vương quốc Hồi giáo vùng giáp Tây Bắc Ấn Độ, sau đó người Hồi giáo Trung Á chinh phục các tiểu quốc Ấn Độ, lập lên vương quốc Đê-li.

- Trong 300 năm (1206 - 1526), Vương triều Hồi giáo Đê-li đã áp đặt Hồi giáo vào những cư dân theo Phật giáo và Hin-đu, chiếm đoạt ruộng đất; bóc lột nhân dân Ấn, kỳ thị tôn giáo và giai cấp  gây mâu thuẫn dân tộc.

- Văn hóa Hồi giáo được du nhập vào Ấn Độ, một số công trình kiến trúc Hồi giáo được xây dựng.

- Các thương nhân Ấn Độ truyền bá đạo Hồi đến một số nước Đông nam Á.

3. Vương triều Mô-gôn.

- Thế kỉ XV, Vương triều Hồi giáo Đê-li bắt đầu suy yếu, vua Ti-mua Leng tự nhận là dòng dõi Mông Cổ tấn công Ấn Độ năm 1398, nhưng đến đời cháu nội là Ba-bua mới đánh chiếm được Đê-li, lập ra Vương triều Mô-gôn (gốc Mông Cổ).

- Vương triều Mô-gôn (1526 - 1707) là thời kì cuối cùng của chế độ phong kiến Ấn Độ. Ở thời kỳ đầu, các vị vua ra sức củng cố vương triều và xây dựng đất nước, vị vua thứ tư là vua A-cơ-ba đã xây dựng một chính quyền mạnh mẽ, xây dựng khối hòa hợp dân tộc, khôi phục kinh tế, phát triển văn hóa Ấn Độ.

- Vua A-cơ-ba (1556 - 1605) được xem như một vị anh hùng dân tộc.

- Con và cháu của A-cơ-ba là Gia-han-ghi-a (1605 - 1627) và Sa Gia-han (1627 - 1658)  đã dùng  nhiều biện pháp quyết liệt để bắt dân phục tùng, chiếm đoạt nhiều của cải, xây dựng nhiều công trình kiến trúc như lăng mộ Ta-giơ Ma-han, lâu đài Thành Đỏ ở Bắc Ấn Độ...

- Do lạm dụng quyền lực, công quỹ và sức lao động của dân, tình trạng chia rẽ lại xuất hiện ở Ấn Độ.

- Đầu thế kỷ XIX, thực dân phương Tây xâm nhập Ấn Độ, vị vua cuối cùng là Ao-reng-dép phải đối đầu với thực dân Anh và để mất Ma-đrát, Bom-bay.